Nghe người ta nói, người miền Trung mình “khô khan” lắm, “thẳng như ruột ngựa” vậy. Cũng bởi vì cái chất giọng đặc trưng, cùng với cái cách xưng hô, nói năng giản dị, ít màu mè hoa lá. Ấy vậy mà, đó lại chính là nét duyên thắm, là “chất” riêng của người dân miền Trung đó chớ. Bởi lẽ, “giàu vì bạn, sang vì vợ”, đâu phải cứ nói lời “mật ngọt chết ruồi” là tốt đẹp gì đâu.
Đặc trưng của tiếng lóng miền Trung: Giản dị mà sâu cay
Tiếng lóng miền Trung cũng giống như con người nơi đây, chân chất, mộc mạc mà lại sâu nghĩa. Nó thể hiện rõ nét văn hóa, phong tục tập quán của từng vùng miền. Ví dụ như:
-
Cách xưng hô: Người miền Trung thường xưng hô theo辈分 (bối phận – thứ bậc trong gia đình), ít khi dùng đại từ nhân xưng như “tôi”, “bạn” như người miền Nam hay miền Bắc. Thay vào đó, họ dùng “tui”, “mi”, “mô”, “tê”,… nghe vừa gần gũi, thân thiết lại rất chi là “đặc sản” miền Trung.
-
Từ ngữ địa phương: Mỗi vùng miền ở miền Trung lại có những từ ngữ địa phương riêng, tạo nên sự đa dạng và phong phú cho tiếng lóng. Chẳng hạn như từ “ni” (này), “tề” (đấy), “răng” (sao), “chừ” (bây giờ) …
-
Ngữ điệu đặc trưng: Nét đặc trưng nhất của tiếng lóng miền Trung chính là ngữ điệu. Giọng nói của người miền Trung thường cao và nhanh, lên xuống trầm bổng như đang hát vậy.
Tiếng lóng miền Trung và những câu chuyện dở khóc dở cười
Đã bao lần bạn nghe người miền Trung nói chuyện mà tưởng họ đang “cãi lộn”, nhưng thực chất họ chỉ đang trò chuyện bình thường? Chắc hẳn là không ít lần rồi nhỉ?
Tôi còn nhớ hồi mới ra Bắc học đại học, lần đầu tiên tôi gọi điện thoại về nhà, vừa nói “A lô” xong thì nhỏ bạn cùng phòng giật mình thon thót. Nó hỏi tôi: “Mày giận ai mà nói chuyện gắt vậy?”. Lúc đó tôi mới ngớ người ra, hóa ra là do cái giọng đặc trưng của người miền Trung.
Hay như có lần, tôi đi ăn bún bò với đám bạn. Vừa bê tô bún ra, cô bán hàng hỏi: “Cho thêm rau răng em?”. Tôi buột miệng: “Dạ thôi, răng cần cô”. Nghe tôi nói xong, cả đám bạn được phen cười nghiêng ngả.
Tiếng lóng miền Trung – Nét đẹp văn hóa cần được gìn giữ
Mặc dù đôi khi gây ra những tình huống “dở khóc dở cười”, nhưng tiếng lóng miền Trung vẫn là một nét đẹp văn hóa đặc sắc, cần được gìn giữ và phát huy.
-
Tiếng lóng miền Trung là “chất keo” gắn kết cộng đồng người miền Trung lại với nhau, tạo nên sự khác biệt, độc đáo của văn hóa miền Trung.
-
Việc sử dụng tiếng lóng miền Trung một cách khéo léo, tinh tế sẽ giúp cho lời nói thêm phần sinh động, hấp dẫn, thể hiện sự gần gũi, thân mật.
Bạn đã từng nghe qua những câu chuyện thú vị nào về tiếng lóng miền Trung chưa? Hãy chia sẻ cùng mọi người bằng cách bình luận bên dưới nhé!